🎆 Này Em Ơi Xin Cho Anh Được Biết Tên
Món này hay nè anh em ơi! Chất lượng Sing mà giá Việt. Món này hay nè anh em ơi! Chất lượng Sing mà giá Việt. Hello anh em rất vui được mọi người gặp lại, cỡ này mình ít mua đồ chơi người lớn mà chuyển sang chơi đồ chơi con nít rồi, đây là bộ Đồ chơi giáo dục xếp
Order một ly đá báo tận xương tủy anh; Cho em một chiếc bánh mì kẹp chả muốn yêu ai lúc này; Cho em một tô bún thịt ba chỉ muốn né thính lúc này; Cho em một tô bún chả muốn yêu ai lúc này; Cap thả thính mùa hè, những câu thả thính hè cực hot. Trời hôm nay nóng quá.
Đặc điểm chung của đàn ông đứng tuổi, thành đạt và thừa tiền là đều thoải mái cho phép bản thân gàn dở. Hai anh này lại còn độc thân nên lại càng gàn dở. Anh luật sư than thở với mình « G ơi, bọn anh tốn tiền cho gái quá em ạ. Tiền nhà, ô tô, đi nghỉ các nơi ».
Bây giờ Nguyễn Thành Tài ca: "Ở phương này vui kiếp sống prison nhưng không quên dệt mơ ước". Nguyễn Hữu Tín tiếp: "Và phương đó hai em có gì vui xin biên thư về cho anh. Nhớ thương vơi đầy, đêm nay trong buồng vắng. Công an gom vào bót. Em ơi biết cho chăng, cù lũ ăn thùng"! Bình Luận từ Facebook
Bây giờ bạn sẽ phải đi qua một số bước thiết lập ban đầu cho kênh. Quan trọng nhất là bước tải lên file âm thanh đầu tiên & thiết lập thông tin kênh podcast. Để tải lên file đầu tiên bạn click " Let's do it" Tiếp theo bạn sẽ có 2 cách để tạo tập âm thanh đầu tiên của bạn: Nhấn "Record" để thu âm ngay
Xin chào các bạn đã đến với Đại Chúa Tể Mobile trong bài viết ngày hôm nay. Vừa qua mình có thấy các bạn nhắn tin hỏi rằng: "Admin ơi chỉ em cách tạo tên game bằng ký tự đặc biệt đẹp 2022 với ạ!".
Cô được biết đến qua Series Phòng riêng, bộ phim Cô vịt xấu xí, và Series phim Chàng hoàng tử trong mơ. Hiện phim Sếp Ơi Đừng Thả Thính (Oh My Boss 2021) do Mook đóng chính đang được phát sóng trên đài GMM25 và nhận được nhiều phản hồi tích cực từ khán giả.
Vì hôm trc đọc báo thấy phim "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" được giải thưởng phim hay nhất một LHP nào đó. Nên tò mò tìm đọc. Tò mò đấy, vì từ sau "Cho tôi xin" mình tuyệt nhiên không sờ đến Nguyễn Nhật Ánh. Kể ra thì, mình cũng chỉ đọc của ông ý 2 truyện này thôi.
Thì con xin chịu tội để được yêu. Thơ tán trai tên Tiến. Em đây không biết làm thơ 45. Em nghĩ chúng mình có điểm chung đấy. Đó là anh yêu bản thân anh, còn em thì cũng yêu anh! 46. Anh gì ơi cho em mượn cái đèn pin được không. Trời tối quá em không biết đường nào
fywjt. “Chuyện tình của nàng phục vụ và chàng nhà văn” Một buổi sáng như mọi ngày lại bắt đầu, một cô gái nhỏ nhắn chạy chiếc xe Suzuki GN 125 đã được độ lên thành chiếc Cafe Racer. Mái tóc bay bay theo từng nhịp xe. Nụ cười đầy năng lượng trên khuôn mặt tròn đáng yêu. Mọi người đã quá quen với tiếng xe của cô mỗi sáng, các bác dậy sớm tập thể dục ra sớm cười với cô. Cô cúi chào lễ phép với họ. Hiểu Tùng mặc áo ba lỗ trắng cùng quần short, mặt còn chưa tỉnh táo lắm, ra mở cửa để dắt xe cho ông anh trai đang réo ầm trong nhà tắm. Lão ấy làm kỹ sư phần mềm cho một công ty của Nhật phải đi làm rất sớm. Hiểu Tùng dụi dụi mắt, hai tay xoa xoa, vì ngoài trời sáng sớm hơi lạnh. Chợt giật mình nhìn cô gái tóc bob chạy xe qua cười với mình, nhìn thật tươi tỉnh vào buổi sáng. Hiểu Tùng vô cùng ngưỡng mộ. – Đứng làm gì ngoài đây lâu dữ vậy mày? Nhìn gì mà ngơ ra đó? – Hữu Đức đưa tay đập đầu Tùng. – Nè, xe của ông đây, mới sáng sớm làm gì tru tréo trong phòng tắm ghê vậy. Tui ra dắt xe cho là may, còn đòi đánh! – Hiểu Tùng quăng chìa khóa xe vào tay Đức. – Anh có biết cô bé nãy chạy xe qua là ai không? – Tùng thắc mắc. – À, con bé đó làm ở Family Mart ấy, sáng trước khi đi làm tao hay ra mua đồ ăn gặp nó hoài, tính cũng dễ thương, hiểu ý biết tao vội nên lúc nào cũng tính trước cho tao. – Nhìn cũng được, mà thôi còn sớm, em tranh thủ đi ngủ tiếp đây! – Hiểu Tùng chạy vào trong. Đều đặn mỗi sáng, Tùng lại bị ông anh réo ra cửa dắt xe hộ. Ngày nào cũng được nhìn nụ cười buổi sáng từ cô nàng bán hàng. Thỉnh thoảng Hiểu Tùng cũng ghé Family Mart để mua đồ ăn, nước uống và gặp cô gái kia rất nhiều nhưng chưa bao giờ hai người nói chuyện. Hiểu Tùng chỉ biết tên cô ấy là Nhi khi nhìn vào bảng tên nhân viên cô ấy đeo trước ngực và không biết gì thêm, Hiểu Tùng cũng muốn trò truyện để hiểu thêm về cô gái này, nhưng khách lúc nào cũng đông, anh sợ tốn thời gian của cô… Như thường lệ, hôm nay Hiểu Tùng lại dắt xe cho ông anh mình. Nhưng không thấy cô gái có nụ cười tỏa nắng mỗi sáng đâu cả. Anh đứng đợi mãi vẫn không thấy cô ấy. – Ê, mày đứng ngây ra đó làm gì, xong rồi thì đi lên đi, giờ tao đi làm! – Hữu Đức nhìn Hiểu Tùng khó hiểu. – Anh cứ đi đi, em đứng đây hít thở không khí buổi sáng thôi mà! – À, chú mày đợi con bé phục vụ chạy xe qua chứ gì! – Đức cười đểu. – Có đâu, thôi ông anh đi lẹ đi, trễ giờ kìa! Nghe Hiểu Tùng nói, Hữu Đức cười rồi nổ máy xe chạy đi làm. Hiểu Tùng đứng đó chờ không thấy cô gái đó đâu cả bèn lên phòng mở laptop nghe nhạc. Tối đó đường truyền internet ở nhà có trục trặc, mà Hiểu Tùng phải làm dự án quan trọng. Tới 10h khuya, vẫn không thể khắc phục được, Hiểu Tùng đành ôm chiếc laptop ra ngoài kiếm quán cafe ngồi để tiếp tục làm việc. Khoác chiếc áo khoác xanh, trùm chiếc mũ sau áo lên đầu, đeo chiếc túi xách anh dùng để đựng laptop lên vai, Hiểu Tùng đi bộ quanh khu mình ở để tìm kiếm quán cafe mở cửa. Không may cho anh, đi đến đâu cũng đã chuẩn bị dẹp quán, tắt đèn, anh đang định quay về nhà thì chợt thấy Family Mart vẫn sáng đèn. Hiểu Tùng bước vào, anh thấy có một cô gái đang dọn dẹp, dáng người nhỏ nhắn trông rất quen. Nghe tiếng mở cửa Ngọc Nhi bất chợ quay lại, nhận ra đó là anh chàng cô hay gặp mỗi sáng, cô cười mỉm rồi tiếp tục quay lại công việc. Hiểu Tùng đặt chiếc túi xuống ghế, nhẹ nhàng lấy chiếc laptop ra và tiếp tục công việc dang dở. Hai người vẫn ai làm việc nấy và không hỏi han gì nhau cả. Xong ca làm việc của mình, Ngọc Nhi đọn dẹp đồ cho vào chiếc balo nhỏ xinh rồi ra ngoài ngồi ghế đợi người thay ca. Cô ngồi bàn đối diện Hiểu Tùng. – Này em tên gì vậy? – Hiểu Tùng bất ngờ hỏi. – Anh hỏi em á? – Cô nàng đưa tay chỉ vào mình. Hiểu Tùng gật đầu – Ở đây đâu còn ai nữa đâu! – Em tên Ngọc Nhi, còn anh? – Ngọc Nhi hỏi lại – Anh là Hiểu Tùng, người được mệnh danh có trái tim ấm áp, khi nào lạnh cứ tìm đến anh nhé! – Tùng đùa. – Có phải lò sưởi đâu chứ, anh lo cho anh đi kìa, ấm áp gì mà trời mới thế này đã co ro. Thôi chào anh, hẹn lần sau gặp! – Ngọc Nhi tạm biệt rồi bước ra cửa. Từ hôm đó, Hiểu Tùng ra Family Mart mua đồ nhiều hơn để gặp được Ngọc Nhi. Dần, anh cũng biết được ca làm của Ngọc Nhi vào những lúc nào, đa phần thường vào buổi sáng, cũng có những lúc cô làm ca đêm. Tối đó biết Ngọc Nhi làm ca đêm, Hiểu Tùng lại xách túi ra đó ngồi chờ sẵn, tiện thể mở laptop ngồi viết vớ vẩn cho đỡ chán. Ngọc Nhi chạy xe tới, cô mở cửa ra, thấy Hiểu Tùng đang chăm chú bên chiếc máy tính, Ngọc Nhi cười đùa – Chào chàng trai có trái tim ấm áp ạ! Hiểu Tùng bất chợt ngẩng mặt lên, thấy Ngọc Nhi, anh cười đáp – Chào em, hôm nay em làm ca đêm sao! – Dạ vâng! Nói xong Ngọc Nhi cất đồ rồi bắt đầu công việc của mình, dọn dẹp bàn ghế, sắp xếp hàng hóa. Dáng người nhỏ bé với mái tóc bob, cô nàng nhanh nhẹn làm những công việc được giao. Xong việc, Ngọc Nhi kéo ghế lại ngồi gần đối diện Hiểu Tùng – Hôm trước không có thời gian nói chuyện với anh! À mà anh mới chuyển đến khu này đúng không? – Nhi nhìn Tùng. – Đúng rồi, anh mới chuyển tới đây ở cùng anh trai! – Tùng trả lời. – Giọng con trai miền Bắc nghe dễ thương! – Ngọc Nhi đưa hai tay áp má. Tùng cười tít mắt – Thật đấy hả? Cảm ơn em nhé. Ngoài Bắc các bạn nữ lại cuồng giọng con trai miền Nam ấy chứ! – Chắc nghe mãi thành quen, em thì thấy giọng Bắc lạ lạ, nghe thích thích, ấm áp. Mà sao anh không ở nhà, lại chọn ra ngoài này làm việc thế? Anh làm nghề gì á! – Ngọc Nhi tò mò. – À, anh thất nghiệp em à! – Tùng cười đùa. – Đùa thôi, thực ra thì anh mới tốt nghiệp ĐH KHXH & NV, do chưa có tác phẩm nào lọt vào mắt xanh của các nhà xuất bản nên đang ở không thôi! Ban ngày anh viết truyện ngắn cho các tạp chí về giới trẻ, đêm khuya ngồi bên máy tính tiếp tục tác phẩm của mình. – Tùng khoe – Giỏi vậy, vậy để hôm nào em mua tạp chí đọc thử! – Ngọc Nhi hào hứng. – À mà em đang là sinh viên à? Ngày nào cũng đi làm thế này vất vả thật, sinh viên xa nhà cố gắng ghê. – Tùng có chút thương cảm. – Dạ em đang là sinh viên ĐH SP, mà em không phải sinh viên xa nhà đâu, nhà em ở gần đây mà. Bố mẹ em đều là giáo viên cả, anh trai em thì đang là kỹ sư, em là con gái út nên cả nhà vẫn cho tiền tiêu vặt đều đấy! – Nhi nói. – Nhà em ổn định vậy, em còn phải đi làm thêm nữa á? – Tùng thắc mắc. – Dạ em muốn kiếm chút tiền riêng, gây quỹ cho mấy trẻ em nhỏ nhà ở ven sông. Bố mẹ chúng là dân lao động nhập cư, nên chúng tội nghiệp lắm. Ngoài em còn nhiều người bạn nữa, chúng em làm thêm ngoài giờ học để giúp những đứa trẻ đó! – Ngọc Nhi nói về công việc của mình. – Thì ra là vậy, khi nào cho anh tham gia với nhe! – Hiểu Tùng đề nghị. – Chúng em thường đi đến đó vào dịp cuối tuần, nếu anh rảnh cùng đi chung nhé! Hai người ngồi nói chuyện quên cả thời gian, trời sáng lúc nào cũng không hay. – Trời ơi, hẹn hò gì qua đêm luôn vậy nè! – Đức đùa khi thấy Tùng và Ngọc Nhi. Ngọc Nhi vẫy tay chào Đức – Chào anh ạ, vẫn như mọi khi hả anh? Đức gật đầu, Ngọc Nhi nhanh nhẹn chạy tới lấy cho lão một bình sữa và cho ngay một chiếc sandwich vào lò vi sóng để hâm nóng lên. – Của anh xong cả đây rồi ạ! – Ngọc Nhi đưa túi đồ ăn đang nóng cho Đức Đức trả tiền rồi ngồi xuống ghế bênh cạnh, anh vỗ vai Hiểu Tùng rồi quay sang Ngọc Nhi – Đây là em trai anh, nó đang là tác giả tự do. – À, mấy cuốn tiểu thuyết em đọc xong chưa? Xong thì anh đưa cho mấy cuốn khác, anh còn nhiều cuốn hay lắm! – Dạ vâng ạ, tại em đi học bận quá nên… Em cảm ơn anh nhiều! Lúc ra khỏi cửa Family Mart, Hiểu Tùng hỏi – Này, anh thân thiết với Ngọc Nhi nhỉ? Lại còn đọc tiểu thuyết nữa chứ, thời đi học của ông có bao giờ ông đọc mấy cái đó đâu, khi đi làm lại càng không có thời gian, đào đâu ra tiểu với chả thuyết! – Hiểu Tùng nhìn với vẻ mặt dò hỏi. – Haha! Anh đây không được văn thơ lai láng như chú mày, phải dùng chiêu trò chứ, mà tính con bé cũng vô tư thoải máy, không đề phòng gì đâu! – Trời coi bộ chiêu này của ông thật là thâm thiệt! Vài hôm sau, Ngọc Nhi đến tìm Hiểu Tùng – Hôm nay có hứng gì mà đến tìm anh vậy kìa? – Dạ hôm trước anh nói khi nào có đi đến thăm mấy em nhỏ ở ven sông thì rủ anh, mai cuối tuần anh rảnh không đi chung với em! Tùng không nghĩ là Ngọc Nhi đến rủ đi thật – Mai rồi hả? Được được, thế anh có phải chuẩn bị gì không? – Vâng, em định nhờ anh đến dạy học cho mấy em ở đấy! – Ngọc Nhi nhờ – Đồng ý luôn, để anh chuẩn bị sách vở. Lâu rồi mới có dịp đi làm nghề “Gõ đầu trẻ” – Hiểu Tùng tỏ ra hào hứng. – Vậy mai 6h30 em sẽ đến đây dẫn anh đi nhé, anh chỉ cần chuẩn bị sách là được! – Ngọc Nhi dặn dò. Thấy Ngọc Nhi đang đứng trước cửa nhà nói chuyện với Hiểu Tùng, Đức đi xuống hóng – Đi đâu mà vui quá vậy, cho anh đi với! – Lão chêm vào. Tùng quay lại thấy Đức đang đi tới – Đi dạy học cho mấy nhóc ở ven sông đó, anh đi không? Đức cười giả tạo – À à, ừ ừ,… vui lắm đấy… mà mai anh bận rồi… tiếc ghê! – Sao anh kêu mai rảnh ngủ nguyên ngày cho đã mà! – Tùng nhắc lại. Đức ấp úng – À thì, mới có việc. Mà mày cứ đi cho biết, tao đi vài lần rồi… – Tự nhiên ông bị làm sao thế, như thể bị mắc gì trong họng vậy? – Tùng suy đoán. – Anh mới đi có một lần chứ mấy, đi đâu ra vài lần. Mà cũng từ lâu lắc rồi! – Ngọc Nhi nói. – Thôi thôi, hai đứa mai đi chơi vui đi anh bận nhé. Hẹn lần sau nhé! – Đức lãng đi chỗ khác. Ngọc Nhi cũng chào Tùng và hẹn gặp hôm sau. Sau nhiều câu ậm ờ của Đức, Hiểu Tùng thấy có chút kỳ lạ. Hiểu Tùng và Ngọc Nhi bắt xe bus ra ngoài thành, xuống xe đi bộ một đoạn khá xa. Khi gần đến nơi, đã nghe tiếng song dập và hơi nước mát từ phía sông. Những ngôi nhà bè thô sơ trên sông đã xuất hiện. Nhiều ngôi nhà lụp xụp, che chắn tạm bợ trên những chiếc thuyền neo đậu ở bờ sông. Những người dân quanh năm sống nhờ vào nguồn lợi từ thiên nhiên, không có đất canh tác, dựng nhà. Chỉ sống tạm bợ qua ngày trên những ngôi nhà thế này, biết bao đứa trẻ cũng lớn lên từ đó. Lũ trẻ đã đợi Nhi và Tùng từ lâu, thấy Nhi chúng mừng rỡ chạy đến. – Ai đây chị Nhi? – Anh này hôm nay sẽ dạy học cho mấy đứa đó! – Ôi mừng quá! – Bọn trẻ reo lên. – Anh ơi anh đẹp trai quá, hệt như mấy anh Hàn Quốc cơ đấy, anh gì mà Kim Sâu Bao hay sao ấy! – Một đứa bé gái nói với Hiểu Tùng Hiểu Tùng cười tít mắt. – Đợt trước có anh kia đẹp trai hơn anh luôn kìa. Đến dạy học cho tụi em, mà đến có mỗi một lần. Lần đó mấy thằng này rủ ảnh đi câu cá, một hồi ảnh trượt chân té xuống sông, tụi em phải nhảy xuống lôi lên. Nước chỗ đó thấp tè à, mà ảnh cũng xém chết đuối! – Một đứa khác hồn nhiên kể lại. Hiểu Tùng nghe là biết chúng đang kể về ông anh trai mình, thảo nào mà lão không dám đến lần hai. Ngẫm cũng sợ bi kịch tái diễn vì Hiểu Tùng cũng không biết bơi, lỡ như chúng rủ đi câu cá như thế chắc cũng không qua khỏi mất. – Mấy đứa tụi bây mới nhỏ mà biết mê trai rồi, nhiều chuyện quá đi. Không lo lấy ghế ra chuẩn bị mấy anh chị dạy cho kìa. Nhanh đi! – Một người phụ nữ trung niên đi đến. Mấy đứa trẻ nhanh chóng chạy về nhà lấy ghế. Ngọc Nhi và Hiểu Tùng mau chóng chào cô. – Nhi nay đưa bạn đến đó hả? Lâu rồi mới có người dạy học đàng hoàng cho lũ trẻ, chúng nó theo cha theo mẹ bỏ học hết rồi. Toàn bố mẹ chúng tự dạy cho, mà dân chài thì học hành được nhiêu đâu, có mấy ai biết đọc biết viết cho ra hồn đâu! Mấy đứa dạy học cho bọn chúng rồi lát qua nhà cô ăn cơm nhé, có món cá sông ngon lắm. – Cô dặn dò. – Dạ vâng! – Ngọc Nhi nhanh nhẹn đáp. “Đúng là người dân lao động ở đâu cũng giống nhau, đều rất nhiệt tình, hồn hậu” – Hiểu Tùng thầm nghĩ. Hiểu Tùng dạy cho lũ trẻ từng chữ cái, rồi hướng dẫ n chúng đọc viết. Giọng Tùng nhỏ nhẹ, ấm áp, khiến Ngọc Nhi đứng ngoài xuýt xoa, ôm má. Dáng Hiểu Tùng cao, bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi, mọi hành động của anh làm điều rất nhẹ nhàng. Nhìn Hiểu Tùng dạy học, Ngọc Nhi lại nhớ tới lời của Hữu Đức… Dạy xong cho đám trẻ, tay Hiểu Tùng đau ê ẩm vì phải viết nhiều, phải tới tận từng đứa để nắn chữ, không nhấc lên nổi. Lũ trẻ còn nhiệt tình lôi cậu ra sông, chơi nghịch nước, cậu bị tạt ướt hết quần áo. Bọn trẻ cũng lôi cả Ngọc Nhi xuống sông, chia làm hai đội, hai bên tạt nước nhau. Tuy bên nào cũng ướt nhẹp, nhưng ai cũng vui, cười tít mắt. Bữa trưa được bố mẹ của lũ trẻ mời ăn những con cá tươi ngon đánh từ dưới sông, ngồi dưới một gốc cây lớn ven bờ, gió mát từ sông thổi vào. Không khí dân dã, bình dị khiến Hiểu Tùng cảm thấy thoải mái. Họ nán lại chơi cùng lũ trẻ đến tân chiều, rất lâu rồi Tùng mới được ngắm hoàng hôn trên sông đẹp đến thế. Ánh nắng chiều rực đỏ một vùng, bao phủ khắp một xóm ven sông tiêu điều nhưng người dân ở đây luôn mang trong mình một hy vọng về tương lai, một thái độ lạc quan. Họ không có gì nhiều, cũng không có gì để mất, nên không bận tâm phải toan tính. Khi họ ra về lũ trẻ chạy theo tiễn, dặn dò lần sau đến chơi với chúng. – Em đến chỗ này chơi với lũ trẻ lâu chưa? – Hiểu Tùng hỏi khi cả hai đang đi bộ ra đường chính bắt xe bus. – Cũng 3 năm rồi, một dạo đi đường gặp thằng nhóc kia móc túi bạn em. Bạn em bắt được đòi đánh nó, em ngăn lại. Hỏi chuyện nó một hồi mới biết nó ở đây, nhà nó cực quá, nó đi làm thêm không đủ mua sách cho em nó. Nên quýnh quá làm liều. Sau nó dắt em về đây, em mới biết là ở không xa một thành phố phồn hoa, náo nhiệt lại có một xóm lao động nghèo ven sông thế này. Những người đàn ông ngày ngày chài lưới, những người phụ nữ vào thành phố nhặt nhạnh ve chai. Lũ trẻ thì phải bỏ học giữa chừng” Ngọc Nhi kể. Hiểu Tùng đồng tình – Cũng giống hệt những người lao động sống ở chân cầu ở Sài Gòn, cả cuộc đời chưa bao giờ được sống trong một ngôi nhà đàng hoàng. Cuộc sống cơ cực, nhưng chưa bao giờ anh thấy họ chán nản! – Sau này em rủ thêm vài người bạn, bọn em phân công những khi rảnh rỗi đến dạy học cho lũ trẻ, mỗi năm học mới mua sách vở cho chúng. Cũng quyên góp thêm từ mấy nhà hảo tâm nữa. Không giúp được nhiều nhưng cũng đủ cho lũ trẻ có quyền hy vọng! – Ngọc Nhi đầy phấn khởi. Lúc lên xe bus Tùng nằm tựa ghế ngủ ngon lành. Ngọc Nhi nghĩ có thể do anh nguyên ngày đã phải đứng dạy cho lũ trẻ và còn đùa nghịch cùng chúng nên mệt. – Mai em sẽ mang cho anh một chai sữa nóng nhé, uống buổi sáng đảm bảo thích cực! – Ngọc Nhi nói với Hiểu Tùng trước cửa nhà. – Cảm ơn em nhé, hẹn gặp em ngày mai. Tạm biệt! – Hiểu Tùng vẫn còn hơi lờ đờ. Những ngày sau, Hiểu Tùng nhờ Nhi dắt đi quanh khu phố, ăn những món ngon. Vì kể từ khi chuyển tới đây Hiểu Tùng chỉ bận rộn trong đống dự án chưa đi nhiều nơi được. Càng lúc anh càng thấy Ngọc Nhi tỏ ra thoải mái với mình, tự nhiên khoác tay, quàng vai, hay dựa vào người mình. Nhiều lúc Hiểu Tùng nghĩ có thể do Ngọc Nhi là cô gái năng động, nên tính cách cởi mở hơn những cô gái khác. Đôi lúc, Tùng cũng nghĩ hình như Ngọc Nhi có ý với mình, cô đang muốn thu hẹp khoảng cách. – Anh hỏi điều này nhé! – Hiểu Tùng mở lời. – Dạ, có gì anh cứ hỏi! – Ngọc Nhi mau chóng chú ý. – Tại anh thấy em cư xử rất thoải mái với anh, tự nhiên khoác tay, dựa vào người, quàng vai. Có phải em… – Tùng hơi ngập ngừng. – Dạ vâng, em biết anh có vấn đề về giới tính rồi. Em nghe anh Đức nói mấy anh nhà văn, nhà thơ đều hơi bị nữ tính. – Ngọc Nhi tỏ ra thông cảm. Hiểu Tùng thấy hơi tá hỏa – Em nói gì vậy? – Anh đừng lo, em hiểu mà, tuy anh không biểu hiện ra ngoài như mấy người kia. Nhưng em biết bên trong anh rất muốn là chính mình . Em sợ anh mặc cảm, nên gần gũi thoải mái với nhau như bạn bè, em xem anh như chị gái em vậy đó. Nên không sao đâu, có gì anh cứ nói với em! – Ngọc Nhi tỏ ra rất hiểu chuyện. Hiểu Tùng muốn độn thổ ngay tức thì, nghĩ tới cái miệng bô bô của lão anh trai, chắc lão đã đùa cợt gì với Ngọc Nhi đây, nên cô mới nghĩ anh có vấn đề. – Thôi anh đừng buồn, em biết lâu nay anh không biểu hiện gì hết, từ giờ cứ thoải mái lên anh nhé. Mọi người giờ cũng có cái nhìn thoáng hơn rồi! – Ngọc Nhi vỗ vai Tùng. – Đi ăn món này ngon lắm, em mời! – Ngọc Nhi lôi tay Hiểu Tùng đi, mặt anh vẫn bí xị vì tình huống oái ăm, không biết giải thích cho cô gái “hiểu chuyện” này thế nào. Về đến nhà, Hiểu Tùng đã ngay lập tức trách móc lão anh trai – Tại anh mà Ngọc Nhi nghĩ em là gay thật đấy! – Tao có nói với nhỏ đó bao giờ là mày như thế đâu? – Đức ngơ ngác. Tùng hậm hực – Thế sao em ấy kêu nghe anh nói là nhà thơ, nhà văn ai cũng nữ tính hết! – À rồi, nhớ rồi, tao nói lâu rồi mà nhỉ. Chắc nó tự suy ra đấy. Thế đi thanh minh đi, sợ người ta hiểu nhầm à? – Đức nhìn tinh quái. – Tại thấy em ấy thoải mái với em lắm, có nhiều cử chỉ thân mật. Em cứ tưởng có ý gì, hỏi ra là coi em như chị em gái nên không câu nệ gì hết! Đức cười sặc sụa khi nghe Tùng nói – Thế càng sướng cứ để nó nghĩ như thế, mày lại chả thoải mái được nắm tay vui đùa không ngại khoảng cách, khéo hôm nào nó còn giới thiệu bạn trai cho mày đấy cũng nên! Tùng trừng mắt bỏ đi – Không nói với anh nữa! Quả thật vì hiểu nhầm mà đối với Hiểu Tùng cũng có thuận lợi, mỗi lần gặp Ngọc nhi không sợ khoảng cách, ngại ngùng nữa. Một hôm đi đến tổ chức trung thu cho lũ trẻ, có thêm những người bạn trong hội của Ngọc Nhi. Mọi người đều bắt tay vào công việc, để mong cho các em có một đêm trung thu thật ý nghĩa. Hiểu Tùng đang giúp mọi người trang trí một sân khấu nho nhỏ, có tên vô cùng ẻo lả tới làm quen – Chào anh, anh là Hiểu Tùng nhà văn phải không? Hiểu Tùng gật đầu. – Hèn chi dáng anh thư sinh, lãng tử ghê. Ý em nói chuyện hơi lãng. Em tự giới thiệu, em là Dũng, Dũng dịu dàng. Nghe mọi người kể về anh lâu rồi hôm nay mới có dịp diện kiến! Tên đó tiếp tục, tay chân múa máy. Hiểu Tùng nổi hết da gà, tên đó cứ vờn theo nói đủ chuyện. Rủ rê đi chơi, hôm nào hắn hẹn đi chơi tìm hiểu. Hiểu Tùng cứ gật gù, rồi kiếm cớ lơ đi. – Nè, nói nhỏ! – Tên Dũng đến ngồi cạnh Ngọc Nhi đang trang trí lồng đèn. Ngọc Nhi nhìn hắn – Sao vậy bà? Đang bận rộn, không lo giúp đi, lăn xăn đi hết chỗ này tới chỗ khác! – Im im, nói cho bà nghe một phát hiện quan trọng nà! – Tên Dũng làm mặt nghiêm trọng. – Sao? – Cái anh Hiểu Tùng không phải là gay đâu, trai đàng hoàng đó. Bà nói tùm lum không! – Dũng làm bộ bí mật. – Sao, bà có nhầm không vậy? – Ngọc Nhi hỏi lại. Dũng khẳng định – Chắc chắn luôn, mấy cái này bà không rành bằng tui đâu. Tui tới vờn ổng nảy giờ, phát tín hiệu bằng ánh mắt, mà ổng cứng đơ à. Nhẽ ra cũng phải có chút cười cợt, hay phát tín hiệu lại chớ. Ổng cứ nhăn nhó, đẩy tui ra, làm quê muốn chết hà! – Thật hả? – Thật, thề luôn. Nếu mà nói láo Dũng dịu dàng đây sẽ trở thành Dũng dơ dáy! – Chết tui rồi! – Ngọc Nhi đột nhiên nhăn nhó. – Sao, sao? – Dũng tò mò. Ngọc Nhi xua tay – Không có gì đâu, bà lo đi giúp mọi người đi! – Tưởng có vụ gì hay, thui đi á nha, đừng có giữ! – Dũng đùa. Lúc Ngọc Nhi đến sân khấu, nhìn thấy Hiểu Tùng, tự nhiên mặt cô đỏ ửng lên. Nghĩ tới hiểu nhầm của mình cô thấy vô cùng ngại. Đêm trung thu ấm áp diễn ra ở xóm nhỏ ven sông, nhân vật chính là các em nhỏ. Chúng nô đùa thoải mái, say sưa xem văn nghệ. Ngọc Nhi đứng dưới nhìn những em nhỏ đang biểu diễn trên sân khấu thật đáng yêu. – Nè! – Có ngón tay ai chạm nhẹ vai cô Cô quay lại thấy Hiểu Tùng, tự nhiên cô cảm thấy khó xử. Anh đưa tay khoác vai cô – Hôm nay mệt mà vui nhỉ. Mà sao có vẻ như em đang tránh anh thế? Khi chiều gọi, mà cứ cắm mặt đi thẳng. Ngọc Nhi đẩy tay Tùng ra – À, à, tại vì… Rồi tự nhiên không biết giải thích sao, Ngọc Nhi vội vàng bỏ đi. Tùng đuổi theo – Em làm sao vậy? Ngọc Nhi đứng lại – Em xin lỗi, thật ngại quá! – Xin lỗi chuyện gì! – Hiểu Tùng khó hiểu. – Chuyện hiểu nhầm anh là gay í, chưa hỏi han kỹ đã…quá tự nhiên với anh! – khuôn mặt Nhi vô cùng khổ sở. – À! – Tùng cười lớn. – Sao anh lại vậy, nếu không phải sao không nói, còn để cho em hiểu nhầm! – Ngọc Nhi chuyển sang trách móc. – Thì anh thích em tự nhiên như vậy với anh mà. Như vậy không phải tìm cách thu hẹp khoảng cách! – Hiểu Tùng thoải mái khi cuối cùng Ngọc Nhi cũng hiểu ra. – Quá đáng! – Ngọc Nhi đưa tay đánh. Hiểu Tùng tranh thủ cầm chặt lấy tay Ngọc Nhi – Anh cho phép em tự nhiên như thế với anh mà. Không phải ngần ngại gì, em còn trách gì chứ? Ngọc Nhi lôi tay lại, Hiểu Tùng cứ nắm chặt. Rồi tự nhiên đan ngón tay vào bàn tay Ngọc Nhi. Hiểu Tùng cười – Đáng lẽ anh mới là người trách em đã làm anh hiểu nhầm là em thích anh, làm anh cũng bâng khuâng mãi. Nhưng giờ thì được rồi, bây giờ bắt đầu thôi! Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn – Bắt đầu chuyện gì? – Chuyện tình của nàng phục vụ và chàng nhà văn không bị gay! Tùng vô tư cầm tay Ngọc Nhi, Nhi thì có chút ngại ngùng vì người nắm tay cô là một chàng trai thực sự, không phải là người cô cho là gay. Họ cùng nhìn về phía sáng của sân khấu, tiếng cười, tiếng vỗ tay rộn rã làm náo động cả một không gian yên tĩnh thường ngày. Hiểu Tùng nhẹ nhàng đưa tay khoác vai Ngọc Nhi ôm chặt cô vào người. Cô nhìn chằm chằm Tùng, đẩy ra. Anh cứ ghì chặt, không nhìn cô nói bóng gió – Chỉ là có người từng đối xử vô tư thế này với mình, nay chỉ muốn bắt chước làm lại xem cảm giác ra sao. Bao nhiêu sẽ trả lại hết. Ngọc Nhi cười khổ cho sự hiểu nhầm tai hại vô cùng đáng nhớ, mở ra cho họ một câu chuyện tình cảm đặc biệt
Cho anh xin số nhà, này cô em xinh nét hiền hòa Nầy cô em xinh áo xanh em xinh Cho anh xin số nhà, này cô em má xinh hồng hồng này cô em xinh màu da rám nắng Tuy xe anh chẳng đẹp đừng chê anh không bắt kịp nhiều chàng trai đang rong chơi trên đường phố Cho anh xin số nhà, cùng cho anh xin biết tên đường và xin cho anh biết tên em luôn Anh sẽ đến thăm em dù nắng hay dù mưa Anh sẽ dắt em đi dạo phố em chịu chưa ? Rồi anh nói em nghe chuyện má ba ngày xưa Bằng vô số câu ca dao tình yêu thật dễ thương Cho anh xin số nhà dù quanh co hay khó tìm Dù đường vô thăm em có xa bao nhiêu Cho anh biết tên đường, ngoại ô hay con phố gần Để lòng anh cũng như mùa xuân mới đến Em ơi anh rất nghèo tiền tiêu anh không có nhiều mà tình yêu thì anh không bao giờ thiếu Cho anh xin số nhà, xin cho anh biết tên đường và xin cho anh biết tên em luôn ...
ukulele [A] [Cm7] [Dsus2] [A]Này em [G]ơi, trăm năm ưu [Bm7]phiền kia sẽ về đâu?Biết cuộc [Csus2]đời mình phù du lắm em [G]ơi.[D]Ngày hôm [G]qua, em vui caChớ sao [Bm7]hôm nay em buồn sao [Csus2]đâu, rồi sẽ qua sao [G]đâu.[D]chorusVà rồi nắng gió trong cuộc [Csus2]đời theo thời gian, em biết sao [Bm7]đâu, em đôi mươi, em có có trong [Am]tay, em với hôm [Cm]nay, chỉ một [D] này có biết khi mình [C]cười, em rạng ngời nhiều trông đất [Bm7]đây, như khi xưa trăm năm đến hôm [Am]nay[D], vui vì có em trong đời [Em] [Dsus2] [Cm]này.[D]Mà này em [G]ơi, không bao chuyến [Bm7]tàu đưa ta về chuyến [Csus2]đầu hay đợi nhau, bắt chuyến [G]sau?[D]Cuộc đời này [G]vui bao nhiêu đôi [Bm7]câu em ơi thôi giận cho [Csus2]sâu, và cười cho [G]lâu.[D]chorusVà rồi nắng gió trong cuộc [Csus2]đời theo thời gian, em biết sao [Bm7]đâu, em đôi mươi, em có có trong [Am]tay[D], em với hôm [Cm]nay, chỉ một [D] này có biết khi mình [Csus2]cười, em rạng ngời nhiều trông đất [Bm7]đây, như khi xưa trăm năm đến hôm [Csus2]nay[D], vui vì có em trong đời [G]này.[D]Nhưng đến hôm [Cm]nay[D], vui vì có em trong đời [Gmaj7]này.
này em ơi xin cho anh được biết tên